[AMTTE] Chương 2

CHƯƠNG 2.

Ngày hôm sau, hai cái người ở trong phòng một ngày một đêm rốt cục cũng đã ra khỏi phòng, tất cả tầm mắt đều tập trung ở trên người bọn họ, to nhỏ huyên thuyên.

« Cậu chủ cùng Lỗ Đặc đại nhân cãi nhau sao ? Vì sao lại ở trong phòng lâu như vậy ? »

« Ngươi là người mới đến ? Cậu chủ kỳ thật đối với Lỗ Đặc đại nhân rất tốt. »

« Nhìn xem, cậu chủ mặc áo lông cao cổ. »

« Chẳng lẽ Lỗ Đặc đại nhân để lại hôn ngân trên người cậu chủ ? »

« Ai nha, Lỗ Đặc đại nhân thật thô bạo. » Tiếp tục đọc

AMTTE-Chương 1

CHƯƠNG 1.

Nhìn nam nhân đang an ổn ngủ trong lòng mình, Nạp Tây cảm thấy dị thường chua xót, Lỗ Đặc cùng cậu trải qua tình sự kia, hắn đột nhiên khóc thành như vậy,

 có lẽ hắn đã chán ghét cậu đến cực hạn đi……….

Tiếp tục đọc

AMTTE (Hạ)-Tiết tử

H H H H H H H H H H H H H H H H H H H H

đã cảnh báo….. thật ra qt nó thế nào tui đánh thế ấy :)))))) vì cô gái nhỏ bé này không thể beta đống ấy nên mấy thím đừng có trông mong ~~~

BẠN ĐÃ ĐƯỢC CẢNH BÁO!

Hắn muốn dùng chân đá đi bàn tay đang không ngừng vuốt ve hắn của Nạp Tây, tuy rằng hắn không biết thiếu gia muốn làm gì, nhưng hắn theo bản năng cảm thấy không ổn. Nạp Tây vô tình nhìn xuống Lỗ Đặc đang liều mạng giãy dụa, nhanh chóng chen vào hai chân hắn, dễ dàng né tránh công kích của hắn.

Tiếp tục đọc

Tiết tử (Thượng)-AMTTE

Tiết tử (Thượng)

Lò lửa ấm áp chiếu sáng cả căn phòng, nó được đặt bên cạnh một vị thiếu niên xinh đẹp, tay thiếu niên cầm ly rượu đỏ tươi, tinh tế thưởng thức. Đôi môi nhẹ nhàng uống một ngụm rượu, hương vị nho nồng đậm không ngừng toả ra trong miệng, thiếu niên hơi nheo lại mắt tựa hồ đang say mê hương rượu ngọt lành, đôi môi đỏ mọng hơi mở ra, rượu chảy từ khoé miệng đến chiếc cổ mảnh khảnh, mắt thấy nước sẽ chảy vào trong áo, một bàn tay lớn tiến đến gần, cầm chiếc khăn trắng nhẹ nhàng lau đi.

“Thiếu gia mong cậu cẩn thận.” Nam nhân có giọng nói trầm thấp phi thường dễ nghe, trong thanh âm từ tính làm cho người ta có cảm giác gợi cảm dị thường.

“Ai cho anh xen vào!” Thiếu niên xinh đẹp mở mắt, giơ lên bàn tay dài trắng nõn, hung hăng mở mắt nhìn người nọ. Bất đồng với nam nhân thành thục, thiếu niên có giọng nói cực kỳ trong trẻo, giống như tiếng nhạc tuyệt vời, nhưng lời nói hàm chứa tức giận không khỏi làm cho người khác phải chú ý.

” Là lỗi của thuộc hạ.” Không chần chờ gì mà quỳ xuống, mặt nam nhân không có lấy một tia biểu tình.

Thiếu niên tựa hồ bị hành động của nam nhân chọc giận, đem chén rượu trong tay ném thật mạnh vào bên cạnh nam nhân, suýt chút nữa đã rơi vào thân thể hắn, nhưng nam nhân không hề né tránh, vẫn như trước quỳ thẳng tắp.

Thiếu niên trừng mắt nhìn đỉnh đầu nam nhân, ánh mắt phức tạp, tức giận cùng thống khổ đan xen lại bất ngờ hiện lên một tia chua sót, cậu đi nhanh qua nam nhân, trở về phòng của mình, lưu lại nam nhân đơn độc vẫn bảo trì tư thế quỳ.

“Lỗ Đặc đại nhân mau đứng lên đi, Nạp Tây thiếu gia đã đi rồi.” Nữ phó ở ngoài cửa nhìn thấy hết thảy chờ khi thiếu niên hoàn toàn rời đi, đi vào trong quỳ bên người nam nhân.

“Giản Ny, mau lui ra đi.” Nam nhân tên Lỗ Đặc hướng nữ phó lắc đầu, thanh âm lạnh băng không có độ ấm, cố chấp tiếp tục quỳ.

Giản Ny thấy hai người không còn cách nào, loại tình huống này ngày nào cũng xảy ra, Nạp Tây thiếu gia tính tình càng ngày càng… nóng nảy hơn, mặc kệ Lỗ Đặc có làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ làm cho thiếu gia tức giận. Cuối hành lang lại nghe thấy vài tiếng động vỡ vụn thanh thuý, nhất định là do Nạp Tây thiếu gia lại đang tức giận.

Giản Ny nhìn Lỗ Đặc đột ngột đứng lên chạy về hướng phát ra âm thanh, nam nhân băng sơn trên gương mặt xuất hiện chút lo lắng, nhìn bóng lưng hắn nàng có điều suy nghĩ. Hai người kia, kỳ thật…

« Thiếu gia. » Âm thanh không có độ ấm từ ngoài cửa vang lên, tiếng vỡ vụn trong phòng ngày càng phát ra dữ dội, tất cả hạ nhân đều đang ở bên ngoài, nhưng không có lệnh bọn họ không dám bước vào.

Lỗ Đặc ở ngoài cửa lặng lẽ chờ, không hề phát ra âm thanh gì, hắn im lặng đứng, nhìn cánh cửa gần trong gang tấc, nhưng lại không có bất kỳ ý nghĩ nào sẽ đẩy nó ra.

Rốt cục động tĩnh trong phòng cũng dừng lại, bên trong quá mức im lặng khiến cho người khác có chút lo sợ, đến lúc này, Lỗ Đặc mới đẩy cánh cửa, từ từ tiến vào, nhìn đống hỗn độn dưới đất thì hắn cũng không có bất kỳ biến hoá nào.

« Thiếu gia. » Lỗ Đặc vào một lúc liền nhìn đến thân ảnh xinh đẹp trước bàn học, ánh mắt hắn trở nên ôn nhu, nhưng ngay khi thiếu niên vừa quay đầu lại, trong nháy mắt, lại khôi phục lạnh băng.

« Đóng cửa. » Nạp Tây trừng mắt nhìn Lỗ Đặc, toàn thân mãnh liệt phát ra tức giận.

« Vâng. » Lỗ Đặc xoay người đóng cửa lại, chưa kịp khoá cửa, đã bị người phía sau đẩy mạnh đặt trên cửa. Hắn hơi nghiêng người, không nghĩ đến thiếu niên xinh đẹp đã đứng đến vai hắn, ở nơi Nạp Tây không nhìn thấy, hắn hơi lộ ra mỉm cười, thiếu gia tựa hồ lại lớn thêm.

Nạp Tây thô bạo cởi bỏ quần áo của Lỗ Đặc, cường ngạnh ném áo khoác hắn xuống mặt đất, mê muội nhìn thân hình của hắn, đưa tay vói vào trong vạt áo sơ mi, dùng sức vuốt ve gương mặt lãnh khốc bất đồng với da thịt nóng rực phía dưới, chính là phần này ấm áp, lại làm cho Nạp Tây mê muội.

Quần áo càng lúc càng được cởi ra, Lỗ Đặc thuỷ chung không phản kháng, chính là im lặng đứng dán vào cánh cửa, giống như biến thành một pho tượng, bình thản mà im lặng.

Nạp Tây tức giận cởi thứ trói buột cuối cùng trên người Lỗ Đặc, thân thể hoàn mỹ này không phải ai cũng có, thứ này dù là trong mơ cậu cũng mơ đến. Dùng sức xoay người Lỗ Đặc lại, dù đã chuẩn bị trước, nhưng đến khi đối mặt với vẻ mặt lạnh băng không hề thay đổi ấy lại khắc chế không được mà tức giận, chẳng lẽ hắn không thấy cậu đang ở đây sao ?

Dùng sức hôn lên đôi môi hắn, nhẹ nhàng khẳng cắn, không phản kháng, cũng không đáp lại, tựa như một vật thể không có sinh mệnh, nếu không phải đôi môi ấy truyền đến độ ấm, cậu thật sự cho rằng hắn chỉ là một cái thi thể. Cắn môi hắn một cái thật mạnh cho hả giận, khi nghe mùi tanh của máu, lại đau lòng liếm miệng vết thương. Tay cậu đi đến trước ngực hắn, trước sau như một vỗ về chơi đùa.

Trên ngực Lỗ Đặc có rất nhiều vết thương nhỏ, đều là do trước đây bảo hộ Nạp Tây lưu lại, Nạp Tây thân là con của lão đại hắc bang Italy, từ nhỏ đã cùng bom đạn lớn lên, mà cậu có thể sống đến hiện tại, đều là do có Lỗ Đặc bảo hộ, hắn so với cha của cậu còn quan trọng hơn.

Tay Nạp Tây theo cơ thể hoa mỹ của Lỗ Đặc đi xuống, thời điểm xuống hạ thân của hắn, hô hấp của Nạp Tây cũng trở nên ồ ồ, cẩn thận cầm lấy lửa nóng của người nọ, bắt đầu chà xát, vừa lòng cảm thấy vật thể trong tay dần dần cứng rắn, Nạp Tây nhìn gương mặt của Lỗ Đặc, không muốn bỏ qua bất kỳ biểu tình nào của hắn, bất quá Lỗ Đặc lại nhắm chặt hai mắt, ngay cả một tia dao động cũng không có.

Nạp Tây hơi ngậm ngực bên trái của hắn một chút, nhẹ nhàng liếm lộng, tay trái đùa ngực phải Lỗ Đặc, tay phải tăng tốc lộng, rốt cục như ý làm cho thân thể người phía dưới bắt đầu lửa nóng. Thân thể này cậu đã ôm vô số lần, điểm mẫn cảm của người nọ, cậu cũng biết, bất luận hắn kiên cường chống cự thế nào, cuối cùng vẫn phải phát ra tiếng rên rỉ đáng yêu tuỳ cậu đùa nghịch.

Cảm thấy người dưới thân run nhẹ một cái, Nạp Tây biết hắn sắp bắn, liền thả lỏng tay ở nơi đó, chậm rãi ngồi xuống dùng miệng ngậm vào bộ vị toả ra độ ấm con người, cảm nhận nó trong miệng mình nảy lên.

« Không… » Lỗ Đặc bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi, Nạp Tây lần đầu tiên làm vậy với hắn, hắn cẩn thận đẩy đầu cậu ra, ý đồ làm cho cậu nhả ra.

Nhưng Nạp Tây sống chết cũng không chịu nhả ra, muốn dùng đầu lưỡi đảo quanh thứ ấy của hắn, nước bọt trong khoang miệng lộng ướt lửa nóng của Lỗ Đặc, phát ra tiếng nước dâm mỹ, dính ướt khuôn mặt xinh đẹp của Nạp Tây.

Thị giác bị đánh sâu làm cho hạ thân Lỗ Đặc càng thêm cứng rắn, Nạp Tây càng thêm ra sức lấy lòng, khoái cảm quen thuộc chẫm rãi lấn tới, Lỗ Đặc run rẩy đem tinh dịch phóng ở trong miệng Nạp Tây.

Lỗ Đặc sau khi bắn ra có chút dứng không vững, Nạp Tây nhân cơ hội đẩy ngã hắn xuống giường, đem hai tay của hắn còng vào hai chiếc còng sắt trên đầu giường, cũng không chú ý đến một khắc ngay khi khoá hai tay hắn, ánh mắt đã ảm đạm đi rất nhiều.

« Lỗ Đặc. » Nạp Tây kêu tên Lỗ Đặc, bắt buộc hắn mở ra hai chân, lấy ngón tay đã bôi trơn tề mở rộng dũng đạo, sau khi xác nhận hắn đã thả lỏng, đem phân thân đã nóng đến không thể nhịn được nữa đưa vào trong cơ thể hắn.

Thời khắc tiến vào, cả hai cùng phát ra một tiếng thở dài, nhưng trong lòng bất đồng.

Nạp Tây không biết mệt mỏi trên người Lỗ Đặc luật động, tuy rằng nhu cầu về cơ thể được thoả mãn, nhưng tâm lại đông lạnh, mặc kệ cậu có làm như thế nào, Lỗ Đặc cũng không hề lên tiếng, chỉ tuỳ ý cậu muốn làm gì thì làm, cho dù thân thể quấn lấy nhau, cũng không thể- cảm nhận được tâm của đối phương.

Sau khi Lỗ Đặc bắn ra tất cả, Nạp Tây mở còng tay Lỗ Đặc, kỳ thật cậu biết, dù không khoá thì hắn cũng không giãy dụa, cứ như là cậu đang làm với người gỗ vậy, nhưng bi ai là, nếu cậu khoá tay của hắn lại, cậu có thể lừa gạt bản thân rằng vì thế hắn mới không phản kháng.

Sau khi tính sự kết thúc, Lỗ Đặc ngủ say, biểu hiện ôn nhu trên gương mặt Nạp Tây mà trước giờ Lỗ Đặc chưa từng thấy.

Nạp Tây dùng vẻ mặt ôn nhu chưa bao giờ để lộ trước mặt Lỗ Đặc lau chùi thân thể hắn, giống như đang chà lau một thứ cực kỳ trân bảo. Sau khi chắc chắn đã rửa sạch sẽ, Nạp Tây chen mình vào trong lồng ngực Lỗ Đặc, tựa hồ như trước đây.

Nhắm mắt lại, Nạp Tây nhớ đến nụ cười trước đây của Lỗ Đặc, cậu từ nhỏ đều làm bạn với hắn, Lỗ Đặc lúc nào cũng ôn nhu, đem hết toàn lực bảo hộ cậu, nhưng bắt đầu từ khi nào, hắn đã không còn tươi cười ? Là bắt đầu từ khi nào, hắn ngay cả một chút biểu tình cũng không có ? Nạp Tây cười khổ, hết thảy mọi chuyện, huỷ đi sự ôn như thiện lương của hắn không ai khác chính là cậu a !

Trí nhớ quay trở về mười hai năm trước, Nạp Tây tám tuổi, thân là con một của lão đại Mafia, Nạp Tây từ nhỏ đều nhận đủ loại huấn luyện, đối với cậu lạc thú lớn nhất chính là trốn bảo tiêu, đi đến nơi mà cậu muốn. Bỏ lại bảo tiêu phía sau, một mình đi chơi trò chơi, nghĩ lại đều vui vẻ.

Thời điểm chơi được một chút, đã bị một trong số những bảo tiêu đó tìm được, người đó không ai khác là Lỗ Đặc. Lỗ Đặc khi đó chỉ mới gia nhập đội hộ vệ của Nạp Tây, chỉ mười tám tuổi, nhưng năng lực của hắn thì không ai không biết, có thể sở hữu được một bảo tiêu siêu việt, dùng tốc độ nhanh nhất tìm được cậu, Nạp Tây thực thưởng thức hắn.

Lỗ Đặc không giống các bảo tiêu khác yêu cầu cậu trở về, mà là không nói một lời cùng cậu, chính là loại ánh mắt ôn nhu này, làm cho Nạp Tây như lạc vào trong đó. Từ nhỏ đã ở trong hoàn cảnh đặc thù mà lớn lên, nhưng dù thế nào thì cậu cũng là con người, sau khi nhận thức Lỗ Đặc, cậu càng ngày càng ỷ lại ở hắn, cậu nghĩ sẽ mãi mãi bên cạnh hắn, đến khi…

Thời điểm Nạp Tây mười sáu tuổi, Lỗ Đặc hai mươi sáu tuổi, hắn gặp một cô gái người Đức, nhanh chóng yêu nhau, rồi kết hôn, đã chuẩn bị xong cho tuần trăng mật, sau khi kết hôn liền kết thúc công tác, di cư đến Đức, thời điểm Lỗ Đặc vui vẻ đem tin tức này cho Nạp Tây biết, lại không tưởng tượng được cái cậu đáp lại.

Trước hôn lễ một ngày, Lỗ Đặc lòng tràn đầy vui mừng mong ngày mai mau đến, ngày mai hôn thê sẽ từ Đức bay qua, vừa nghĩ đến hôn thê đáng yêu xinh đẹp, Lỗ Đặc càng cười đến chói mắt, vậy nên không chú ý ánh mắt âm lãnh của Nạp Tây. Buổi chiều Lỗ Đặc nhận được mệnh lệnh, kêu hắn qua bên chỗ thiếu gia, hắn nghĩ đây có thể là ngày cuối cùng được ở cùng thiếu gia, Lỗ Đặc đi đến, nhưng nghênh đón hắn không phải chúc phúc mà là nguyền rủa.

« Nạp Tây thiếu gia. » Lỗ Đặc cười đẩy ra cửa phòng thiếu gia, nhìn thiếu gia xinh đẹp đang ngồi trước cửa sổ, ánh trời chiều rọi đến gương mặt nghiêng nghiêng của cậu, xinh đẹp đến bắt mắt, trong lòng Lỗ Đặc cơ hồ nhảy lên.

« Lỗ Đặc, anh nhất định phải đi sao ? » Nạp Tây đi đến trước người Lỗ Đặc, bốn mắt nhìn nhau, muốn nhìn được ý tứ của nhau.

Lỗ Đặc trong thoáng chốc như nhìn thấy được vẻ đau thương trong mắt Nạp Tây, Lỗ Đặc nhất thời không biết trả lời thế nào, đầu óc loạn hết cả lên, không thể trả lời, đáp án này thật sống động, nhưng Lỗ Đặc không thể quay đầu lại, hôn thê của hắn còn đang chờ ở ngoài Đức.

Nạp Tây cười, thê lương mà cười, làm cho Lỗ Đặc thật đau lòng, chính là hắn không có thời gian để ý loại cảm giác hỗn loạn này là gì, cần cổ đau nhức làm hắn mất đi ý thức.

Lỗ Đặc tỉnh lại ở trên giường Nạp Tây, hai tay bị trói ở đầu giường, đầu có chút hỗn loạn, tầm mắt mơ hồ không rõ, chỉ có thể miễn cưỡng bắt giữ thân ảnh Nạp Tây.

« Đã tỉnh. » Gương mặt xinh đẹp Nạp Tây phóng đại trước mắt, Lỗ Đặc không thể phân biệt đâu là thật đâu là ảo.

« Thiếu gia.. sao lại thế này..” Thân thể Lỗ Đặc không thể nhúc nhích được, hắn tự an ủi mình đây chỉ là mơ hoặc chỉ là một trò chơi đùa ác mà thôi.

“Anh là của tôi, anh vĩnh viễn cũng đừng mong chạy thoát!” Nạp Tây năm mười sáu tuổi trong cách nói chuyện đã ra đáng lão đại Mafia , dùng ngữ khí khẳng định mà nói.

“Thiếu gia… ngài muốn làm gì?” Ý nghĩ của Lỗ Đặc còn chưa thanh tỉnh.

“Đây không phải là quá rõ ràng sao?” Nạp Tây khẽ cười, tay đã muốn xoa thân thể Lỗ Đặc, trong mắt Lỗ Đặc hiện ra sợ hãi không thể giấu được.

Lỗ Đặc vô lực vặn vẹo thân thể, lớn tiếng nói: “ Thiếu gia, ngài làm sao vậy?”

__________

Nói chung là như vầy: Trường t đi học sớm + ctr học quá tải + học thêm quá nhiều + lười + muốn bảo trì tiến độ mà t type không suy nghĩ -> thiếu beta -> beta cũng lịch học dày đặt như t -> Hàng tồn kho lấy ra đăng cho mấy thím đỡ hóng ~

So sorry ~~~

Sẽ lập thời gian biểu nhanh nhất có thể!

Anh muốn trái tim em.

[Mục Lục] ANH MUỐN TRÁI TIM EM

Tác giả: Phi Mông Hiên

Nguồn convert: Slytherin House

Editor + Beta: Tử Vũ

Tình trạng: Đặt cục gạch to đùng

Thể loại (theo suy nghĩ của editor): niên hạ tra công x đại thúc thụ, H cao không dày

Đặc biệt: công có xxx với nhiều người, ai cảm thấy không thể tiếp nhận thỉnh đừng xem 

Tiếp tục đọc